1. “Đồng phục bạn có vứt không?”
“Không.”
“Tại sao?”
“Đắt lắm.”
“Đắt thế nào?”
“Ba năm thanh xuân.”
2. Thi xong vui sướng một giây, hoài niệm lại là một kiếp.
3. Ảnh tốt nghiệp là tấm hình duy nhất cho dù bạn có xấu cũng không nỡ vứt bỏ.
4. Nickname thời cấp Ba, lên Đại học rồi lại chẳng có ai gọi qua.
5. Con đường dài bình thường không đi hết hoá ra vẫn dài như thế. Nhưng đường chạy sân thể dục bình thường chạy không hết hoá ra lại ngắn như vậy.
6. Còn nhớ lúc thi xong môn cuối, rời khỏi trường thi, quay lại nhìn vẻ mặt của mọi người, người nào cũng thật bình tĩnh, tự nhiên trong lòng cảm thấy hụt hẫng. Thi xong, không có ai mang đau lòng, khóc lóc, không có ai ném sách, ném vở… như tôi vẫn tưởng tượng. Vào cái giờ phút bước sang trang mới của cuộc đời này, cứ bình thường như thế mà kết thúc.
7. Đợi đến mùa hè năm sau, phòng học kín chỗ ngồi đáng tiếc cũng không phải là chúng tôi.
8. Một lần thi, bốn trang bài thi, đi qua ba năm, thêm một mùa hạ.
9. Thi xong, đời này, lớp học này, có lẽ sẽ không thể gặp đầy đủ nữa.
10. Lúc ấy ghét nhất mặc đồng phục, ghét nhất lớp học. Bây giờ lại vô cùng hi vọng có thể một lần nữa mặc đồng phục, ngồi trên cái bàn cố định cũ mà ngủ một giấc.
11. Mấy ngày cuối cùng, những bạn nam cho dù bình thường có nghịch ngợm đến đâu cũng khoác lên mình bộ đồng phục ký đầy tên của cả lớp. Vài người bình thường mình ghét cũng cảm thấy dễ thương. Chỉ là, đã không thể tụ tập đông đủ nữa rồi.
12. Khi tôi tham gia lễ tốt nghiệp, tôi nghĩ mình sẽ khóc to một trận, nhưng tôi không có. Khi tôi đeo balô bước ra khỏi lớp, tôi nghĩ mình sẽ khóc thật to, nhưng tôi không có. Khi tôi thi xong môn cuối, tôi nghĩ cuối cùng cũng phải khóc rồi, nhưng tôi lại đứng ở cổng trường nửa ngày cũng không khóc. Nhưng, trong đêm đen tĩnh lặng của ký túc xá Đại học, một đêm bình thường vô cùng, niềm chua xót trong tôi lại trào ra, nước mắt cứ thay nhau mà rơi không ngừng.
13. Chủ nhiệm lớp tôi là một người trung niên đã qua 50, mọi khi rất nghiêm khắc, chưa từng cười, ăn cơm thôi cũng bị răn dạy cả buổi. Ngày cuối trước khi rời trường, vào giờ giải lao thầy kêu chúng tôi chọn bài hát đi để thầy hát. Khúc “Yên tâm bay đi” và “Chúc bạn thuận lợi lên đường” của Tiểu Hổ Đội hôm ấy vẫn vang trong tôi. Buổi chiều lúc sắp tan trường, chúng tôi điên cuồng xé sách để mặc cho gió tung bay khắp trời. Thầy yên lặng đứng trên góc hành lang mỉm cười nhìn chúng tôi xé.
14. Một người bạn của tôi đánh cược nếu bạn ấy trượt Đại học thì sẽ cạo trọc đầu. Hôm có kết quả, cạo đầu thật. Cậu ấy là con gái. Tôi chưa bao giờ gặp qua người giữ chữ tín như vậy. Hoặc, có lẽ, sự thất vọng trong lòng cậu ấy đã quá nặng nề.
15. Nhìn chữ một cái là biết vở của ai. Ngửi mùi một cái là biết quần áo của ai.
16. Thi xong cuối cùng một môn, chuông reo, thầy giám thị thu bài đầy đủ, quay lại nói với chúng tôi: “Chúc mừng các em đã thuận lợi vượt qua kì thi, mọi người vất vả.” Tự nhiên hốc mắt ươn ướt. Đây là thật. Kết thúc rồi.
17. Nhớ lúc thi xong, thầy chủ nhiệm nói với chúng tôi: Thi Đại học thực chất không thể bàn luận bằng việc thi tốt hay không tốt, mà chính là một bài thi mà tất cả người trẻ cùng làm, sau đó kết quả quyết định bạn đi thành phố nào, cùng người thế nào gặp gỡ, cùng ai yêu đương, cùng ai đi phượt… Vậy nên, không cần quá lo lắng. Cứ chờ đợi thành phố dành cho bạn, chờ đợi sự gặp gỡ của bạn.
18. Vài năm sau, bạn phát hiện chỗ hấp dẫn nhất của thi Đại học không phải là đạt được nguyện vọng, mà là âm kém dương sai (vì các nguyên nhân vô ý: sai thời gian, sai địa điểm mà dẫn đến sự khác biệt).
19. Điểm thấp nhất, cũng là thứ hạng thấp nhất mà tôi đạt được trong cuộc đời. Tự tin suốt 18 năm bỗng vỡ nát thành tro. Tôi dùng một năm kế tiếp để lấy lại tự tin. Trên đời này luôn tồn tại “có thể” và “hi vọng”.
20. Buổi sáng ngồi taxi đi thi, trên đường có chút kẹt xe. Tôi lo lắng ra mặt. Chú tài xế nhìn, nói với tôi: “Con đừng lo lắng, đợi qua khúc này là được. Nếu gấp, chú làm phát ngược chiều, cùng bên giao thông nói là đi thi Đại học chắc chắn được phóng đi.” Đây là câu nói của một người xa lạ mà tôi thấy ấm áp nhất.
21. Gần ngày thi, cô chủ nhiệm đang mang thai cũng vẫn cố gắng mỗi ngày vác bụng to leo 6 tầng để lên nhìn chúng tôi. Tối hôm thi đầu, bạn cùng phòng không cẩn thận ngã va đầu, chảy rất nhiều máu. Tôi xuống lầu tìm cô. Nghe vài câu, cô lập tức chạy lên lầu đưa bạn ấy đi bệnh viện, bảo chúng tôi trở về phòng nghỉ ngơi. Lúc ấy là 11 giờ đêm.
22. Tôi còn nhớ ngày thi đó, đứng tại sảnh của trường thi, nghe loa phát thanh trường mở bài hát của Lưu Hoan: “Không phải chỉ là làm lại từ đầu sao, tiếp tục đi… ” Khi ấy, ai cũng nhốn nháo lên, cả đời này, tôi cũng không quên.
23. Kết quả thi có rồi. Lừa bà nội rằng tôi đỗ Đại học. Bà thân thể yếu, vẫn muốn tự mình qua nhà bà họ (chị của bà), vô cùng vui vẻ nói rằng: “Cháu nhà em đỗ Đại học rồi.” Mười năm qua, đây là nụ cười hạnh phúc nhất của bà, cũng là hàng nước mắt thân thiết nhất của bà họ. Bà nội đã mất 75 ngày. Năm nay, tôi đã là một sinh viên năm nhất thực thụ rồi. Xin lỗi bà nội, con đã lừa bà. Bà nội, con nhớ bà.
24. Ngữ Văn thi được 9 điểm, khoe cả đời.
DẤU ẤN ĐỒNG PHỤC HOA PHƯỢNG ĐỎ